Súng trên vai thơ trong túi
Tuổi thanh xuân rong ruổi trên đường
Sóng hôn hoài những vết chân trên cát
Gió xoá đi những dấu vết bên bờ
***
I.
Không sao nghe nổi bài hát đó !
Tới bây giờ tôi vẫn không chịu được !
Chàng nổi lên từ dưới nước một cách bất ngờ, khiến tôi chút nữa thì bị sặc.
Chiếc mũ lặn trên mặt, trong tay là khẩu súng bắn cá.
- Chị là chiến lợi phẩm của tôi , chú cá vàng của tôi.
Tôi hỏi:
- Vậy người muốn gì, hỡi lão già ? (*)
- Hãy bơi và đợi tôi ở trên bờ, tôi sẽ quẳng xuống chân chị những hải vật tôi bắt được.
Rồi chúng tôi đi dạo trên bờ, rồi chàng cùng tôi làm quen với một con chó lông xù.
Chàng nói rằng nó rất hiền lành và có tên gọi là Phênhia.
Thật ra ai gọi nó bằng bất kỳ tên gì nó cũng chạy tới, nhưng chàng giải thích là bởi vì nó …giao thiệp rộng.
Rồi chúng tôi cùng ngồi ăn thịt cừu nướng, nói đúng hơn là định ăn.
Chắc hẳn chú cừu trước khi bị làm thịt nó luyện tập thể thao hơi nhiều, cơ bắp nó rắn như gỗ.
Chúng tôi quẳng thịt nướng cho Phênhia.
Nó cũng cố gắng lắm nhưng đành bực bội bỏ đi.
Song chúng tôi không để tâm đến chuyện ấy.
Chúng tôi đã không còn để tâm tới bất kỳ một việc gì khác.
Hai đứa chỉ còn thấy nhau.
Chàng tên là Alếchxây.
Đây là bài ca chàng thường hát:
Súng trên vai thơ trong túi
Tuổi thanh xuân rong ruổi trên đường
Sóng hôn hoài những vết chân trên cát
Gió xoá đi những dấu vết bên bờ
II
- Mẹ ơi, anh ấy gọi con, con phải đến với anh ấy !
- Chỉ có bước qua xác tao, xác cha mày, xác tất cả bà con họ hàng !
- Sao lại thế ? Chúng con yêu nhau mà !
- Tao thừa biết cái kiểu trăng gió ấy rồi.
- Nhưng đây là việc nghiêm chỉnh !
- Ở những nơi ăn mặc nửa trần; nửa truồng thì không có gì có thể nghiêm chỉnh được.
- Nhưng anh ấy yêu con ! Anh ấy viết rằng biết bao đêm mất ngủ vì nhớ…
- Không ngủ được là vì nó còn nhậu nhẹt. Mày có biết gì về nó. Cả hai mới quen nhau có 15 ngày.
- Mẹ ơi nhưng con yêu anh ấy !
- Con ơi, có lẽ nào mẹ không mong cho con được hạnh phúc ? Đó không phải là tình yêu ! Đó chỉ là mối tình trăng gió…Rồi sẽ qua đi.
Súng trên vai thơ trong túi
Tuổi thanh xuân rong ruổi trên đường…
III
Chúng tôi gặp lại nhau sau 5 năm, cũng trên bãi biển đó.
Chỉ có điều là tôi đã có chồng - Trợ lý của cha tôi đã theo đuổi tôi suốt 3 năm ròng.
Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật.
Chàng nổi lên bất thình lình y như lần trước.
- Chào em, cá vàng nhỏ của anh !
- Aliôsa ! (**)
- Sao tất cả thư anh bị gửi trả lại ?
- Gia đình em đổi tới chỗ ở khác.
- Anh biết thế nào cũng gặp lại em. 5 năm liền, anh tới đây. Anh cùng con chó Phênhia tìm em khắp các bãi tắm.
- Aliôsa…em đi cùng chồng em.
- Anh có thấy. Em không yêu anh ta. Không ai lại nhìn người yêu như thế !
- Vậy…nhìn thế nào ?
Tôi nhắm mắt lại, bởi đã tự hiểu câu trả lời.
- Anh vẫn chưa lấy vợ ư ?
- Anh chỉ có thể cưới một người và anh luôn tìm cô ấy…Hôm nay kết thúc kỳ nghỉ phép của anh, anh sẽ đợi em tại quán chả nướng dạo nọ. Chuyến tàu khởi hành lúc đêm khuya. Chúng ta sẽ cùng sống bên bờ biển đẹp, dẫu không được ấm như nơi đây. Anh sẽ đi săn và đặt xuống bên chân em mọi hải vật anh bắt được.
Mối tình trăng gió !
Mối tình trăng gió !
Lời nói của mẹ vang vọng trong óc tôi.
Tôi có biết gì mấy về chàng !
Vẻn vẹn có 15 ngày của 5 năm về trước…
Bình tĩnh !
Hãy tự kiềm chế !
Đó không phải là tình yêu.
Đó là mối tình trăng gió.
Rồi sẽ qua đi.
Sẽ qua đi.
Sẽ qua đi…
Tôi đòi chồng phải tức khắc rời khỏi nơi đây, vì e rằng mình sẽ không kiềm chế nổi, sẽ vất bỏ tất cả, như một kẻ điên cuồng chạy tới quán chả nướng cùng anh và con chó lông xù Phênhia.
Sóng hôn hoài những dấu chân trên cát
Gió xoá đi mọi dấu vết bên bờ.
IV
5 năm sau, chúng tôi lại gặp nhau cũng tại nơi đó.
Con gái tôi bị bệnh, bác sỹ khuyên nên cho cháu tắm biển.
Vừa bước lên bờ, tôi nghe tiếng gọi:
- Xin chào, cá vàng nhỏ bé !
Chắc thấy tôi rùng mình nên chàng vội nói:
- Đừng lo…em cứ tắm thoải mái. Anh không đòi tiền chuộc cô gái nhỏ này đâu.
Đứng cạnh chàng là một cậu bé trạc bốn tuổi, đang nắm chặt ngón trỏ của chàng.
- Ba ơi, ta đi thôi nào ! Nào ba..
- Đợi chút xíu.
Chàng đã gần bốn chục tuổi, trong tay vẫn khẩu súng thân quen.
- Em có cháu gái xinh quá, anh thấy hai mẹ con từ hồi sáng.
- Còn đây là con anh ?
- Đúng, thấy giống không ?
- Không giống lắm.
- Cháu giống mẹ hơn...Hôm nay chúng tôi lên đường, kỳ nghỉ kết thúc rồi...Thôi tạm biệt...Em có biết chú chó Phênhia vẫn còn sống đấy nhé.
Khi tôi về chỗ để đồ, con tôi chìa cho tôi chiếc kẹo sôcôla.
- Con lấy ở đâu ra thế này ?
- Thằng bé cho con. Cái bác ấy cho nó nhiều lắm, bởi nó đã gọi bác ấy bằng ba, dù bác ấy không phải là ba nó.
Súng trên vai thơ trong túi
Tuổi thanh xuân rong ruổi trên đường
Sóng hôn hoài những vết chân trên cát
Không sao nghe nổi bài hát đó !
Tới bây giờ tôi vẫn không chịu nổi !
-------
(*) Lời trong truyện thơ “Ông lão đánh cá và con cá vàng” A.Puskin.
(**) Aliôsa: tiếng gọi thân mật Alếchxây.
TNDH: Truyện tuy ngắn nhưng rất sâu sắc về tâm lý xã hội, mời các bạn thử phân tích !
Bookmarks