Bàn Tải Cân
Internet Cafe (Tân Liêu Trai)
Truyện này nguyên của tác giả
Bàn Tải Cân – TNMC xin phép mượn và đổi tên nhân vật để tặng
Trương Gà – cục cưng của Châu,
một chú bé ưa gối mộng tìm liêu trai.
Internet là một phương tiện truyền thông thời cổ, phát triển rất mạnh vào khoảng đầu thế kỷ hai mươi mốt. Ông Phèn Xoẻn Bùi Trâu, nhà sử học tình dục thường nói: “Những gì tốt lành từ Internet đều là mạo nhận vậy”. CụÔng Dương Kỳ, chủ bút tờ “Thời báo làng Mùi” cũng có cùng chủ kiến: “Internet chỉ giỏi phục vụ công nghiệp tình dục, lừa đảo và cờ bạc mà thôi”.
Riêng bản thân tôi nhận thấy rằng ngày xưa đã từng có thời kỳ mà Internet quán – tục gọi là Internet Cafe, được mở tràn lan khắp thôn cùng ngõ cụt. Chúng không những gây tác hại lớn đối với bản sắc văn hoá dân tộc, làm ảnh hưởng trầm trọng đến thuần phong mỹ tục mà còn chính là môi trường vô cùng thuận lợi để ma quỉ hoành hành và tác oai tác quái.
Câu chuyện dưới đây do tôi tình cờ lượm được trong một xó xỉnh của mạng Internet cổ, âu cũng có thể coi là một trong những ví dụ điển hình về tác hại của nó vậy.
Xưa ở làng Mùi có Trương tuần tên gọi là Thả Gà, làm nghề tự do, trú ở thôn Đông, thân mình nở nang cao lớn, da trắng mặt đẹp, chỗ kín có nhiều nốt ruồi đỏ.
Thả Gà vốn khiếu văn thơ ca hát, bản tính lại hào hoa phong nhã, hết sức nịnh đầm nên rất được phụ nữ thương yêu quí cảm.
Đặc biệt mông Gà thường ngày vẫn tiết ra một thứ hương lạ, vô cùng kỳ dị, đàn ông dính phải thì nóng bụng sốt ruột, đau óc váng đầu, đàn bà dây vào thì sảng khoái đê mê, tâm thần dễ chịu. Có điều thứ hương này hoàn toàn không mùi không vị, nên nữ giới cứ gần Gà là lúng liếng lả lơi mà chẳng hiểu nguyên nhân nguồn gốc, còn các bậc chính nhân quân tử thấy Gà sát gái như nam châm hút nước thì ghen tức mà kháo nhau rằng Gà lạm dụng bùa ngải để quyến rũ nữ nhân vậy.
Nhân tết Đoan ngọ năm Canh Tuất, Gà đi chơi đền chùa, khi qua chân cầu Cương Châu chợt thấy một ông già khăn xếp áo dài, đầu tóc gọn gàng mà lông miệng rậm rạp, ngồi bên cạnh một chiếc máy in cổ kính nối mạng, thiên hạ xúm quanh xem rất đông. Gà tò mò vươn cổ chen chân, thấy ông già đang coi bói cho khách, chính xác đến độ những chuyện trăm năm sau vẫn có thể kể ra vanh vách, không sai một chi tiết.
Tất thẩy đều xì xào sợ hãi khâm phục. Gà thấy thú vị quá bèn xếp hàng bỏ tiền xin một quẻ cầu may, nào ngờ lúc máy in ra lá số, chỉ thấy ông già cau mắt nhíu mày, hai tai giật giật, miệng lẩm bẩm: “Số này nghèo hèn mà phú quí, tính này dâm dục mà đoan trang, mệnh này đoản thọ mà trường sinh, thật là phá cách không sao hiểu được!”.
Gà sốt ruột gặng hỏi, ông già bèn nói: “Nếu chỉ coi bằng lá số thôi thì chưa đủ, xin thí chủ cho xem toàn bộ nhân diện cùng thân dạng” - Nói đoạn kêu Gà cởi bỏ hoàn toàn y phục, Gà bất đắc dĩ phải nghe theo. Thiên hạ thấy sự kỳ lạ hiếm có, kháo nhau kéo đến xem đông như kiến.
Ông già vừa ngắm vừa ngửi Gà rất kỹ càng, chốc lại ngửa mặt lên trời lấy ngón tay bấm bấm, chừng độ một giờ ba khắc sau mới lắc đầu mà phán rằng: “Năm nay bản mệnh rất mờ mà tinh hoa lại phát tiết hết ra hai quả mông rồi, xác suất tử nạn trong 6 tháng đầu năm đạt 47%, trong sáu tháng cuối năm đạt 54%, tổng là 101% nên chắc chắn không thoát khỏi nạn kiếp, vậy xin thí chủ liệu đường mà lo trước hậu sự”.
Nói xong ông già tắt máy rút điện rũ tay phủi áo đứng dậy ra về, ai hỏi cũng không nói thêm câu nào nữa. Nên nhớ thời đó chuyện tướng số tử vi - kinh dịch - tử bình phong thuỷ - bấm độn vẫn bị coi là mê tín dị đoan, không có cơ sở khoa học.Gà là người cứng bóng vía, lại có chút học vấn sơ khai nên coi những lời ông già nói chỉ là đồng cốt mê sảng không đáng tin mà quên bẵng đi.
Tháng ba năm đó làng Mùi mất mùa, Thả Gà lâm vào cảnh túng thiếu, thường phải ăn chịu ở quán cơm bụi gần nhà. Mụ chủ quán cơm tên là Tĩn, ước chừng hai mươi bốn tuổi sáu tháng rưỡi, tuy không còn trẻ trung gì nhưng cũng thuộc loại lả lơi nhan sắc. Mụ Tĩn vốn cảm cái hương lạ của Gà mỗi khi Gà đến ăn chịu nên chẳng buồn để ý đến chuyện đòi tiền cơm nước, lại còn nhân lúc vắng khách buông lời ong bướm gạ gẫm: “Cậu mà chịu đồng sàng thì bao nhiêu nợ nần cơm bụi tôi hứa sẽ một tay xoá một tay tẩy mà bỏ hết, lại còn ngày ngày cơm rượu ba bữa, đồng thời sẽ kiếm cho cậu một chân phó Lý cai quản cả đám Trương tuần”.
Gà cả mừng, từ đấy sống cùng Mụ Tĩn già nhân ngãi non vợ chồng, nghĩa cơm bụi tình gối chăn xem ra rất đằm thắm. Thứ hương lạ phát ra từ mông Gà chính là sợi dây vô hình nối kết tình cảm giữa hai người vậy.
Mụ Tĩn có cậu em vợ làm nghề vi tính, mở một quán Internet Cafe rất khang trang ở cái vũng có cái tàu (gọi tắt là Vũng Tàu) , bèn giới thiệu để Gà vào làm phục vụ.
Công việc của Gà là đếm giờ thu tiền, pha cà phê nước chanh chè Dilmah, mời chào học sinh choai choai tây ba lô khách vãng lai. Lúc rảnh ít khách Gà cũng tranh thủ ngồi tập toẹ sử dụng Internet, nào ngờ bản tính vốn thông minh nên tiếp thu rất nhanh.
Gà lại tự đọc sách thiết kế được blog riêng cho quán, có khả năng thoả mãn các yêu cầu kín đáo riêng tư của khách hàng nên được chủ quán rất tín nhiệm. Có điều Gà trở nên mê Internet như điếu đổ, ngày nào không trực tuyến độ dăm ba tiếng đồng hồ là cơ thể bứt rứt không sao chịu được.
Đến giữa tháng năm Gà đã trở thành cao thủ có tiếng về tìm kiếm thông tin thiết kế lập trình viết thư hội thoại tán gẫu, trình độ giả tên đổi giống cũng đã đến độ xuất quỉ nhập thần. Đêm đêm gà thường hay lang thang khắp Internet trêu chọc tán tỉnh hẹn hò lăng nhăng, tự cảm thấy vô cùng thi vị.
Một đêm gió mưa tầm tã, Internet quán chẳng có mống khách nào, Gà mắc màn ngủ sớm. Nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu, Gà tranh thủ bật máy định tán gẫu một lát cho vui, nhưng lạ thay kết nối vào đâu cũng thấy vắng ngắt như chùa Bà Banh, chờ đến đầu canh ba mới thấy có nick Cá ba sa , hành tung lạ lùng, thoắt ẩn thoắt hiện như là ma vậy.
Gà cả mừng bắn tin chào hỏi, gõ phím tanh tách. Nói chuyện hồi lâu thấy Cá ba sa tâm đầu ý hợp lắm, cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, cách hành văn lại thỏ thẻ yểu điệu nhẹ nhàng như thục nữ.
Gà cao hứng quá không còn kìm giữ được nữa, bao nhiêu tài lẻ đều phun ra hết, lăn chuột thành ảnh đẹp, xuất phím thành thơ hay. Cá cũng hưởng ứng nhiệt tình, ngợi khen nức nở, nhận được thơ Gà gửi bao giờ cũng hồi âm phúc đáp, mà lời lẽ ý tứ của nàng thường thâm thuý sâu sắc hơn hẳn, nhưng vẫn tỏ vẻ khiêm cung nhún nhường để Gà khỏi hổ thẹn.
Cứ thế hàng đêm Gà cùng mỹ nhân làm thơ xướng hoạ, thật là mãn nguyện lắm lắm. Cũng từ đó lúc nào Gà cũng ngơ ngác như người mất hồn, chẳng buồn làm việc gì, cả ngày chỉ rạo rực chờ đến đầu canh ba để được tâm tình cùng Cá, thật là chưa thấy dung nhan mà đã cảm nhau đến tận chân tơ kẽ tóc vậy.
Thời gian thấm thoắt, chốc đà chớm thu, làng Mùi đã vào tiết mưa ngâu rồi. Nhân một đêm mưa dầm, hội thoại cùng Cá trên mạng, Gà thu hết can đảm mà gạn hỏi nàng về thân thế: “Nàng tên là Cá ba sa, tuổi tròn hai mươi thì ta biết rồi. Chỉ buồn vì nàng dứt khoát không cho thấy ngọc diện, cương quyết chẳng cho nghe ngọc âm. Chắc chỉ coi ta như vật giải sầu trong thế giới ảo thôi chăng?”.
Cá bị hỏi dồn, biết giấu cũng không được đành gạt lệ nói: “Việc đã đến nước này là do chàng ép thiếp đấy. Thiếp ra ở riêng ba tháng nay rồi, nhà cuối khu Văn Điển, sau Đài hoá thân...”. Gà là người nhạy cảm, nghe nói đã có ý ngờ rằng nàng là ma, nhưng để chắc chắn Gà vẫn nhấc phone gọi đến số điện thoại nàng cho để thẩm định lại. Quả nhiên người nhà thông báo Cá ba sa bị cảm phong trúng gió trong khi mở cửa sổ chatting, trong vòng mười phút quên mất không thở nên đã tạ thế đúng vào đầu canh ba, cách đây tròn ba tháng rồi.
(Còn tiếp)
Được gửi bởi
jollibee
Châu có cò, có chim. Châu chẳng có cá.
Chú chiều Châu, chú chở Châu chợ cá cảnh. Chú cho Châu con cá chép.
Chiều chiều cạnh chậu cá, Châu cho cá chút chữ: "Cá cá...chep chep...có có..chén cơm..chén cháo..Châu cho. Chớ có cơm cháy cháo cặn Cụ Cường."
Chơi cá cảnh chẳng cần chăm, chỉ cần Châu cho cá chút cơm.
Chúc Châu cười!
Châu cưng của chú.
50 chữ thôi anh zô ui
Bookmarks